Lý đại đương gia đã ép hết cồn trong cơ thể ra, cho nên không cần lo lắng chuyện say rượu lái xe.
Vốn dĩ hắn định đưa Diệp Khinh Nhu đưa về nhà họ Diệp, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu làm như vậy rõ ràng không thích hợp.
Rốt cuộc khuya khoät, trai đơn gái chiếc, hơn nữa Diệp Khinh Nhu còn bất tỉnh nhân sự, loại tình huống này rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm.
Kết quả là lúc đến cửa nhà họ Diệp thì hắn gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành.
Một lát sau.
Diệp Khuynh Thành khoác áo lông chồn trắng như tuyết xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Cô nhỏ của tôi làm sao vậy?” Diệp Khuynh Thành quan tâm mà dò hỏi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu cười khổ, ngay sau đó một mình đi xuống xe: “Chúng ta đi dạo một chút nhé?”
“Được!”
Diệp Khuynh Thành gần như không hề do dự đã đồng ý rồi.
Lý Trạch Vũ rất tự nhiên mà dắt tay cô, chậm rãi đi trong đêm tuyết. “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Diệp Khuynh Thành thoáng chờ mong mà hỏi.
Lý Trạch Vũ nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
“Cô nhỏ của tôi có phải đã nói gì với anh đúng không?”
Diệp Khuynh Thành khẽ nhíu mày.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười khổ, kể lại một lần từ đầu tới đuôi chuyện phát sinh đêm nay.
Nghe xong sắc mặt Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, cô hơi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô nhỏ của tôi sẽ đi tìm anh, còn nữa, anh ngàn lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3416088/chuong-501.html