Nam Cung Thạc vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Lệnh Hồ Bác.
"Lệnh Hồ Bác, ông còn gì muốn nói không?" Lý Trạch Vũ lớn tiếng chất vấn. "Tôi... Tôi không có..."
Khuôn mặt Lệnh Hồ Bác vặn vẹo, vẫn luôn lặp lại bản thân không có.
Lúc này Nam Cung Thạc lại bổ một đao: "Lệnh Hồ huynh, hôn nay ông và tôi liên thủ để loại bỏ những người này, tôi nghĩ không đến vài ngày nữa, ông có thể trở thành võ lâm chí tôn."
Võ lâm chí tôn?
Bốn chữ này kích thích đến La Thiệu Vân.
€ó thể là do không bình thường, ông ta bật thốt: "Lệnh Hồ Bác, ông mà cũng xứng tranh vị trí minh chủ võ lâm với tôi?"
Dứt lời, một thanh kiếm kề sát vào gáy Lệnh Hồ Bác.
Lúc này tâm trí Lệnh Hồ Bác lộn xộn, hơn nữa người có vết thương, làm sao. có thể ngăn cản được La Thiệu Vân tấn công.
"Xet xetl" Chỉ trong chớp mắt, trên người Lệnh Hồ Bác đã có thêm vài vết thương.
Đệ tử phái Hoa Sơn thấy chưởng môn gặp nạn, bọn họ đều quên mình tiến đến giúp đỡ, nhưng lại bị đệ tử phái Điểm Thương cản lại.
Vốn là đại chiến chính tà, trong bỗng chốc biến thành tự giết lẫn nhau. "Ha ha ha..."
Nam Cung Thạc cười quái dị, ông ta vung tay lên: "Giúp phái Hoa Sơn một tay, giết!"
"Keng keng!" Thành viên Vu giáo lập tức gia nhập cuộc chém giết. Nam Cung Thạc nhảy người lên: "Lệnh Hồ huynh, tôi đến giúp ông!"
Lệnh Hồ Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399912/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.