Ngày càng có nhiều người bị phát hiện trên vai trái có xăm hình hoa mãi, tính sương sương cũng phải gần trăm người.
Phải nhớ rằng số đệ tử có mặt tại đây hôm nay cùng lắm chỉ hơn nghìn người, tức là cứ mỗi mười người thì lại có một rối trẻ con của Vu giáo.
Nếu không đi trước một bước, bắt nhốt hết bọn họ, vậy sau này sẽ đưa tới hậu quả gì, Lý Trạch Vũ cũng không dám nghĩ.
“Tôi thích hoa mai nên mới xăm một đóa thôi mà, dựa vào đâu lại bảo tôi là kẻ phản bội.”
“Đúng thế, bớt hoa mai này có từ lúc tôi vừa sinh ra rồi, tôi thật sự không phải thành viên Vu giáo.”
“Tên minh chủ thối tha này dám đổ oan cho tôi...
Những tên rối trẻ con bị vạch trần thân phận kia tức khắc để lộ vẻ căm phẫn, cố hết sức giả vờ như mình vô tội lắm.
Nhưng Lý Trạch Vũ không cho họ cơ hội giở trò, lập tức vung tay, hạ lệnh: “Chém chết hết cho tôi.”
“Chờ đã.” Tống Thành Công vội xua tay ngăn cản, sau đó bước nhanh tới trước mặt một tên rối trẻ con: “Từ Thịnh Lâm, rõ ràng vi sư không hề đối xử bạc với con mà, chẳng lẽ lương tâm của con bị chó tha mất rồi sao?”
“Sư phụ, con... con có nỗi khổ riêng của mình, cầu sư phụ hãy cứu con.” Từ Thịnh Lâm quỳ bịch xuống đấy, tha thiết khẩn cầu.
Sau đó... “Sư phụ, con cũng thế, con cũng có nỗi khổ của mình, cầu sư phục cứu con.” “Sư phụ cứu con với,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399902/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.