Đối mặt với sự chỉ trích từ Lý Trạch Vũ, La Thiệu Vân, Hồ Nhất Phong và những người khác lập tức cảm thấy xấu hổ.
Chỉ có Lệnh Hồ Bác vẫn còn vịt chết già mồm, nói: "Lý minh chủ, những người lần này tôi mang đến đều là đệ tử ưu tú của phái Hoa Sơn kiếm các chúng tôi, sao trong miệng anh lại trở thành mấy thứ vớ vẩn rồi?"
Nghe vậy, Cẩu Phù Quý và Vật Tương Vong cùng ném ánh mắt đồng cảm về phía Lệnh Hồ Bác.
Ánh mắt đó dường như đang nói: Ồ, ông sắp xong rồi!
Tuy nhiên, Lệnh Hồ Bác hoàn toàn không để ý, trái lại càng nói, ông ta càng trở nên kích động: "Trong trận chiến với Vu giáo hơn mười năm trước, phái Hoa Sơn của tôi đã giết chết ba trưởng lão và hai chấp sự nhưng sau đó chỉ có bảy trong số mười sáu đệ tử dưới trướng của tôi trở lại, ai còn dám chất vấn phái Hoa Sơn của tôi chứ?"
"Ông nói như thế nghĩa là tôi trách nhầm Lệnh Hồ chưởng môn à?"
Lý Trạch Vũ trêu tức cười một tiếng.
"Không dám, Lý minh chủ chỉ mới nổi lên trên giang hồ gần đây, có lẽ cậu không biết nhiều về mối quan hệ giữa võ lâm chính đạo chúng tôi và Vu giáo."
Lệnh Hồ Bác khẽ gật đầu, có vẻ hơi đắc ý.
Theo hắn thấy đây là minh chủ võ lâm đang cúi đầu trước hắn!
Lúc này, La Thiệu Vân cũng hét lớn: "Lý minh chủ, trong trận chiến với Vu giáo, phái Điểm Thương của tôi cũng bị tổn thất nặng nề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399897/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.