Nhà họ Ninh.
Ninh Mãn Thành bị đánh gãy tay chân, phải bó thạch cao, nằm trên giường không thể động đậy.
Ninh Thiên Hâm ở bên cạnh, vẻ mặt u ám, nói: "Cha, nhà họ Lý khinh người quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này."
Con gái bị Lý Trạch Vũ giết chết, bây giờ con trai lại bị Lý Trạch Vũ đánh gãy tay chân.
Nếu thù này không báo, Ninh Thiên Hâm ông ta không xứng làm cha.
Ninh Võ Cường rít điếu thuốc, ông ta không nóng không lạnh nói: "Để Mãn Thành dưỡng thương cho tốt, cha sẽ xử lý chuyện này."
Dứt lời, ông ta mở cửa phòng bệnh rời đi. Ninh Thiên Hâm lập tức nhíu chặt mày.
Không biết tại sao, ông ta cảm thấy cha mình càng ngày càng không thích hợp.
"Anh cả, dạo này cha thật sự có hơi kỳ lạ."
Người con trai thứ hai nhà họ Ninh, Ninh Thiên Nhân kề sát lại, nghiêm túc nói: "Phải biết rằng từ trước đến nay cha thương Mãn Thành nhất, bây giờ Mãn Thành bị nhà họ Lý nhục nhã như vậy, với tính cách của cha thì đã sớm nổi trận lôi đình rồi!"
Cái gì?
Ninh Thiên Hâm ngẩng đầu nhìn em trai, mày càng nhíu chặt lại, ông ta trầm ngâm nói: "Có lẽ trong lòng cha đã có kế hoạch, vậy nên, vậy nên..."
Nói đến đây, ông ta cũng không nói nổi nữa.
"Còn nữa, em chưa từng nghe nói chị dâu cả có em gái, đến anh cả cũng không biết, nhưng cha lại biết chuyện này, anh không thấy kỳ lạ sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399887/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.