“Lão Lý, lão Hoa tới rồi đây, để ông ấy kiểm tra thử cho ông cụ xem sao.”
Tô Cẩn Hoa vừa dứt lời, các bác sĩ lập tức tránh sang một bên, nhường chỗ cho danh y kiệt xuất Hoa Diệu Sinh tới khám cho Lý Viễn Sơn.
Qua một hồi lâu, Hoa Diệu Sinh khế lắc đầu thở dài: “Khát vọng sống của ông cụ không quá lớn, sợ là chịu không nổi...”
Khi tin Lý Trạch Vũ lìa đời được truyền ra ngoài, có người vui, cũng có người buồn.
Trong số những kẻ vui, ắt không thể thiếu Tê Đông Lâm. Sau một trận mây mưa thác loạn với hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, lão già đó như được hồi xuân lần hai, thoạt nhìn tươi tắn, rạng rỡ vô cùng.
“A Thọ, cậu nói xem có phải ông trời đang giúp tôi không?”
“Vương gia nói chí phải, thằng nhãi súc vật nhà họ Lý kia cứ thích hoành hành ngang ngược, chết là đáng.” A Thọ nịnh nọt nói.
“Ha ha ha...” Tê Đông Lâm cất tiếng cười lớn.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, A Thọ muốn đi nghe, lại bị Tê Đông Lâm ngăn cản: “Để tôi.”
Thật ra ông ta đã đoán được chủ nhân cuộc gọi này là ai rồi. Quả nhiên... “Chào ông Tề.” Giọng nói của Kawasaki Ichiryu vang lên.
“Ông Ichiryu, lần này cảm ơn ông nhiều.” Tê Đông Lâm vừa mở miệng lập tức nói lời cảm tạ, hơn nữa còn vô cùng chân thành. Truyện Trọng Sinh
Kawasaki Ichiryu cười khẽ: “Chuyện ông Tề nhờ, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi đó, hy vọng sau này chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399858/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.