Bên trong lãnh thổ Điền Nam có một cung điện cổ kính.
Sau một vài ngày, thương tích của Nam Cung Thạc đã hoàn toàn bình phục, †oàn thân trở nên phấn chấn như xưa.
Thạch Thiên ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Tề Kiêu chết thật rồi sao?” Nam Cung Thạc khàn giọng hỏi.
Thạch Thiên gật đầu, đáp: “Bẩm Đại hộ pháp, trong phủ Trấn Nam Vương cũng có tai mắt của ta, Tê Kiêu quả thực đã chết!
“Tê Đông Lâm phản ứng ra sao?” Nam Cung Thạc lại hỏi. “Giận điên người!”
Thạch Thiên trầm giọng đáp: “Xét cho cùng thì ông ta chỉ có một thằng con trai là Tê Kiêu thôi!”
“Hẳn là vậy.”
Nam Cung Thạc ra vẻ như đã sớm đoán được điều này.
Thạch Thiên hơi ngừng lại, bổ sung: “Đại hộ pháp, cái chết của Tề Kiêu là tổn thất của chúng ta, có điều, tôi vẫn cảm thấy cái chết của hắn ta cũng có chút giá trị”
“Sao lại nói vậy?”
Nam Cung Thạc dỏng tai lên nghe, nín thở trâm ngâm.
Thạch Thiên cười lạnh, đáp: “Tên ranh nhà họ Lý giết đứa con trai duy nhất của Tề Đông Lâm, đối phương nhất định sẽ liều mình báo thù hắn, nói không chừng có thể sẽ diệt trừ mối hoạ lớn này giúp chúng ta cũng nên!”
“Ừ!"
Nam Cung Thạc chẳng biết xấu hổ mà cười nói: “Bổn tọa cũng nghĩ thế đấy.”
Nếu được hỏi hiện giờ ông ta muốn giết chết ai nhất, chắc chắc Lý Trạch Vũ sẽ là sự lựa chọn đầu tiên.
Nếu không vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399826/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.