“Mọi người từ từ đã, tôi còn có việc phải đi trước!” Lý Trạch Vũ bôi dầu vào lòng bàn chân*.
*Bôi dầu vào lòng bàn chân (fJJiš‡#3É): bỏ chạy nhanh chóng, chỉ những người bỏ chạy khi thấy có điều không ổn.
Hắn thật sự không chịu nổi nữa!
Mấy ông già này nghiễm nhiên coi hắn thành ngựa giống, hoàn toàn không quan tâm xem người ta có chịu được hay không!
Cho dù ông đây có đồng ý thì quả thận cũng không chịu đồng ý! “Cháu quay về cho ông..." Lý Viễn Sơn gọi.
Đáng tiếc Lý Trạch Vũ đã chạy hẳn ra ngoài, căn bản không cho bọn họ cơ hội giữ lại.
Lý Định Quốc vẫy vẫy tay, nói: “Không quan tâm đến thằng nhóc thối đấy nữa, chúng ta tự tính toán đi, dù sao cuối cùng vẫn là tôi... À không, vẫn là cha tôi định đoạt”
“Ừm”
Lý Viễn Sơn hài lòng gật đầu.
“Ở nhà họ Lý, tôi nói ai dám không nghe thử xem? Tôi sẽ lột da kẻ đó!”
Lý Trạch Vũ chạy gần như trốn khỏi nhà.
Bây giờ đối với hắn mà nói, trong nhà tuyệt đối là nơi khủng bố nhất trên thế giới. “Chân trời rộng lớn là tình yêu...”
Vừa mới khởi động xe thì điện thoại vang lên. “Alol”
“Là tôi!"
Giọng Ngân Hồ vang lên.
“Cô đến nước Hạ?”
Lý Trạch Vũ chờ mong hỏi.
“Chưa đi, đang chuẩn bị lên máy bay.”
Ngân Hồ dừng một lúc.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Lý Trạch Vũ cười nói: “Trước mặt tôi, có việc gì nói thẳng”
“Con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399823/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.