Trước Đại Phật Đất Thục
"Ngu ngốc, là mày ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói hay là muốn ông đây đánh mày sống dở chết dở?”
Lý Trạch Vũ nhận được tin nhắn Cẩu Phú Quý gửi tới, các đệ tử của các môn phái lớn đã được cứu ra, vì vậy cũng không cần phải chơi đùa tâm kế với Nam Cung Thạc nữa.
"Lý Trạch Vũ, bổn tọa không thể không thừa nhận thiên phú võ thuật của thằng nhóc nhà cậu vô cùng tuyệt vời, tuyệt đến khác người, nhưng..."
Bỗng nhiên Nam Cung Thạc cất cao giọng: "Thứ cậu uống chính là cổ độc của bổn tọa, trên đời này ngoài bổn tọa ra... bổn tọa..."
Nói đến đây ông ta đã ngây người như phỗng, làm sao cũng không thể nào nói ra câu tiếp theo.
Chỉ thấy một câu trâm bạc xuất hiện trong tay Lý Trạch Vũ, rạch ra một vết thương nhỏ trên ngón trỏ, ngay sau đó thấy hắn hơi vận chuyển kình khí, một con cổ trùng nhúc nhích chui ra khỏi đầu ngón tay hắn.
Đây... không thể nào.
Sao hắn có thể giải được cổ trùng!
Nam Cung Thạc lắc lắc đầu, nghi ngờ mắt mình có vấn đề, nhìn kỹ lại một lần nữa, Lý Trạch Vũ đã thật sự giải được cổ độc rồi.
"Cổ độc mà ông hạ tôi, tôi đã giải được rồi, nhưng độc cóc tôi đưa cho ông uống còn chưa giải đâu, làm sao bây giờ?"
Lý Trạch Vũ không hề sợ hãi hỏi.
Khóe miệng Nam Cung Thạc co rút, giận dữ nói: 'Mày sớm đã biết tao cho mày uống cổ độc, cho nên từ khi bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399796/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.