"Ông không chỉ rất mạnh mà còn rất thông minh!"
"Ha ha ha..."
Nụ cười nham hiểm của Nam Cung Thạc khiến mọi người rùng mình. Lý Trạch Vũ khinh thường hỏi: "Ông là thái giám à?"
Hửm?
"Cậu nói ai là thái giám?”
Nam Cung Thạc ở đầu dây điện thoại bên kia lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó ông ta có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn qua điện thoại.
"Tôi đang nói chuyện điện thoại với ông, ngoài ông ra tôi còn nói ai nữa?" Lý Trạch Vũ vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho Tăng Thiết Ngưu.
Thế nhưng Tăng Thiết Ngưu gãi đầu, hoàn toàn không hiểu hắn đang diễn đạt điều gì!
Lý Trạch Vũ vỗ trán, sau đó thì thầm hai chữ "điện thoại".
Tăng Thiết Ngưu mới phản ứng lại, nhanh chóng giao chiếc điện thoại quân dụng của mình qua.
"Thằng nhóc, khoe khoang thì có gì hay!"
Giọng điệu của Nam Cung Thạc ngày càng lạnh lùng: "Cậu có biết hành động của cậu là đang tự rước họa vào thân không?”
"Đồ lưỡng tính nói gì vậy? Tôi không hiểu!"
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa soạn tin nhắn trên điện thoại của Tăng Thiết Ngưu.
"Đồ khốn!"
Nam Cung Thạc tức giận nói: "Trẻ tuổi mà không biết trời cao đất dày..."
"Ông im đi!"
Lý Trạch Vũ hung hăng ngắt lời: 'Không phải Vu giáo các người rất kiêu ngạo sao? Yên tâm đi, ông đây nhất định sẽ nhổ các người tận gốc, còn nữa...Bọn chuột nhắt mấy người có dám ra đây thách đấu với tôi một trận không? Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399788/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.