“Hỗn láo, Tư Dư, cháu nói hươu nói vượn gì vậy
Sắc mặt Tề Đông Lâm tối sâm.
Mắng Lý Trạch Vũ thì được nhưng không được mắng cả nhà hắn.
Dù sao ngay cả Long chủ cũng phải nhún nhường trước ông cụ nhà họ Lý ba phần!
“Tốt lắm!”
Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: “Ngay cả ông cụ nhà tôi cũng dám mắng, tiểu cô nương Tề Tư Dư này thật dũng cảm!”
Có lẽ Tê Tư Dư cũng nhận ra mình nói sai, nhưng lời đã nói không thể rút lại, chỉ đành bất chấp nói: “Mắng thì mắng, thế nào?”
“Tốt, rất tốt!” Lý Trạch Vũ hất tay nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó, hắn dẫn Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi.
“Nha đầu chết tiệt này, ông đã bảo cháu phải sửa cách nói chuyện rồi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, giờ thì hay rồi...”
'Tê Đông Lâm than thầm một tiếng, nói: “Lập tức xuất cảnh, ra nước ngoài ở một thời gian.”
“Ông nội, ông là Trấn Nam Vương mài Tại sao cháu phải chạy?”
Tê Tư Dư kinh ngạc hỏi.
Tê Đông Lâm hận không thể luyện sắt thành thép, nói: “Ông nội là Trấn Nam Vương, nhưng không phải là chủ của Đại Hạ. Ở Nam Cảng, cháu muốn mắng ai cũng được nhưng người kia của nhà họ Lý, cho dù bị đánh chết cũng không được bất kính!”
“A!”
Tê Tư Dư sững sờ tại chỗ.
'Tê Đông Lâm quát: “Cháu còn a cái gì, còn không mau đi đi!”
“Được, được rồi!”
'Tề Tư Dư vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399779/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.