Trong chớp mắt, chân Lý Trạch Vũ đã di chuyển, chỉ trong nửa hơi thở mà hắn đã vọt đến bên cạnh Cẩu Phú Quý.
“Phanh—”
Con dao trong tay Tề Kiêu bị chặn lại, sau đó cơ thể bay lên và xoay vài vòng trên không trung.
“Phanh!”
Lý Trạch Vũ tùy ý đá hắn ta một cái.
“Phụt!”
Tê Kiêu ngã lộn ngược xuống đất, mấy cái xương sườn trước ngực bị gấy, phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Hổi” Tống Liên Nhi lao về phía Trịnh Hổ.
Trịnh Hổ thì lảo đảo đứng dậy, mặc dù toàn thân bị thương nặng nhưng vẫn không chút do dự lao về phía Tề Kiêu.
Có lẽ anh ta đã sớm quyết định, cho dù có chết cũng phải giết chết tên cặn bã Tê Kiêu này!
“Dừng tay!”
Vật Tương Vong cản Trịnh Hổ lại: “Các người đi đi”
“Tôi muốn giết nó!”
Trịnh Hổ điên cuồng gào lên.
“Hắn sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa liếc Trịnh Hổ: “Tôi thấy anh cũng nghĩa khí, nếu muốn thì có thể chuyển sang quân đoàn Hổ Khiếu ở Bắc Cương!”
“Cảm ơn cậu, Trịnh Hổ xin thề, có chết cũng không quên!”
Trịnh Hổ không hề ngốc mà vô cùng thông minh.
Anh ta biết, nếu hôm nay đám người Lý Trạch Vũ không xuất hiện thì vợ chồng anh ta cũng không cần nghĩ đến hậu quả.
Vì vậy, khi đối diện với lời mời chào của Lý Trạch Vũ, anh ta không chút do dự đồng ý.
“Xoet!”
Đột nhiên một ông lão giả xuất hiện, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399776/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.