Đừng thấy Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trung thực chất phác, hai anh em này cũng không hạng người nhân từ nương tay.
Có chơi có chịu, ai dám hack tiền của hắn thử?
Chơi không chết mấy người.
Đạo sĩ Thanh Phong mắt thấy tình thế càng nghiêm trọng, lúc này đứng dậy khuyên can mọi người: “Chư vị, mọi người tận mắt chứng kiến kết quả, không tồn tại sự che mắt nào cả.”
“Tại sao không có sự giả dối nào? Lý Trạch Vũ là giả vờ thua bởi Tề Tiên Nhi.”
“Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi.”
Đám người lòng đầy căm phẫn.
Ai cũng không chú ý tới ngay khoảnh khắc đạo sĩ Thanh Phong đứng ra khuyên can, hai bóng người lén lút đục nước béo cò rời đi.
“Hai tên kia đâu?”
“Chạy rồi!”
“Mọi người mau đuổi theo...”
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay trực thăng từ trên Đạo Môn bay nhanh rời đi.
“Thiếu gia, những tên kia có thể chạy tới Hoàng Thành đuổi theo giết anh không?” Vật Tương Vong lo lắng.
Cẩu Phú Quý khinh thường cười nói: “Bọn họ dám đi thử xem.”
“Uầy... Cũng đúng.” Vật Tương Vong gãi đầu một cái, cười ha ha: “Thông cảm bọn họ cũng không có lá gan đó.”
Tiền tất nhiên quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng phát hiện phương hướng máy bay bay đi khác thường, không phải tới Tuyên Thành cũng không phải về Hoàng Thành.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hoài nghỉ hỏi.
“Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399774/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.