Dù sao trong võ lâm người mạnh là vua, thực lực của Lý Trạch Vũ còn ở đó, bình thường mà nói chỉ có phần ông ta lấy lòng người ta.
"Tống chưởng môn, từ đáy lòng tôi cảm thấy hai ta mới quen đã thân." "Tri kỷ." 'Tống Thành Công vội hùa theo: "Tôi cũng có loại cảm giác này."
"Thật à?" Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Nếu đã như vậy, không bằng hôm nay chúng ta chém đầu gà, đối giấy vàng, kết làm anh em khác họ thế nào?”
"Lý... Lý thiếu hiệp nói thật chứ?" Vẻ mặt Tống Thành Công không thể tin nổi.
Ông ta đang nghĩ nên giữ gìn mối quan hệ với Lý Trạch Vũ thế nào, không ngờ bỗng nhiên người ta tìm ông ta kết bái.
Cảm giác này giống như ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối tới, cực kỳ dễ chịu.
"Nếu như Tống chưởng môn ghét bỏ tại hạ thì xem như chưa nói vậy." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ khổ sở.
'Tống Thành Công vỗ vai hắn, kích động nói: "Chú em Lý nói gì vậy, em xem trọng anh Tống là phúc của anh Tống, sao anh Tống có thể ghét bỏ chứ."
"Đã như vậy thì em xem như là thật nhé." Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: "Sau này chúng ta chính là anh em, chuyện của anh cũng là chuyện của em, chuyện của em
cũng là chuyện của anh Tống, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Tống Thành Công thề son sắt bảo đảm nói.
Lý Trạch Vũ lấy một tờ chỉ phiếu từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399771/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.