Lý Trạch Vũ vỗ trán sau đó mới nhớ ra Trương Bách Khâm đang đi làm việc cho mình.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp của Đạo môn.
Hai mắt Trương Bách Khâm nhắm rồi lại mở ra, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, tay vẫn đang không ngừng nhào bột.
"Nhanh lên chút, làm xong ba trăm cái nữa là cậu có thể đi nghỉ rồi!" Cẩu Phú Quý thúc giục. "Anh Cẩu, anh có thể để em nợ trước nhé, em dậy rồi làm tiếp được không?"
Trương Bách Khâm đã làm đầy đủ hai nghìn bảy trăm chiếc bánh bao hấp, giờ cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi rồi.
Cẩu Phú Quý lắc đầu và từ chối: "Tiểu Trương à, không phải anh Cẩu không nói nhân tình, dù sao đây cũng là mệnh lệnh của thiếu gia chúng ta, nếu tôi thả cho cậu, lỡ như thiếu gia tìm tôi để hỏi tội thì sao?"
"Hầy..."
Trương Bách Khâm muốn khóc.
"Cạch!"
Đúng lúc này, Vật Tương Vong đẩy cửa vào, chỉ vào Trương Bách Khâm nói: "Đi với tôi, cậu đi thi đấu trước, sau khi đánh xong lại tiếp tục làm bánh bao hấp."
Một lát sau.
Trương Bách Khâm bơ phờ cuối cùng cũng đến.
"Ba bai"
Đạo sĩ Thanh Phong bước lên phía trước, nhấp vào hai cái miệng to, đồng thời khiển trách gay gắt: "Mày chết chỗ nào thế? Không biết hôm nay phải tỷ võ saol"
"Cha, con..."
"Con cái gì mà con, còn không mai đi đấu võ đi!"
Trương Bách Khâm càng thêm uất ức nhưng để không tiếp tục bị tát, anh ta chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399769/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.