"Tả Thiên Thu, dám chơi xấu trước mặt lão đây, hôm nay tôi sẽ không tha cho ông!"
Đạo sĩ Vân Trung giận dữ đã lao đến võ đài, chuẩn bị lập tức ra tay. "Chờ đã!"
Lý Trạch Vũ mở miệng ngăn ông lại.
Đạo sĩ Vân Trung dừng chân lại, quay đầu nhắc nhở: "Ta đang giúp đệ đấy!" "Đệ biết, nhưng mà thực sự không cần thiết!" Lý Trạch Vũ từ chối lòng tốt của đối phương.
Trán Tả Thiên Thu thấm đây mồ hôi lạnh, ông ta nuốt nước bọt nói: "Tôi, tôi nhận thua!"
Bất cứ ai cũng thấy được ông ta không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, muốn nhận thua xin tha.
"Hiện tại mới chịu nhận thua thì trễ rồi!"
Sau khi Lý Trạch Vũ nói xong, kiếm Trường Thiên trong tay quét ngang bổ ra một chiêu trảm xuống mặt đất, trong nháy mắt có một luồng kiếm khí vô hình tiếp cận Tả Thiên Thu!
"Không!"
Tả Thiên Thu kinh hãi muốn tránh đi, nhưng đã quá muộn rồi.
"Roet!"
Kiếm khí vô hình lập tức chặt đứt chân ông ta.
"Aaaaa!"
Tiếng kêu đau đớn như quỷ khóc sói gào vang lên.
Dưới võ đài, các đệ tử của phái Thanh Thành do Lục Hoành cầm đầu không biết nên đi lên giải cứu sư phụ hay bỏ mặc mọi thứ mà lập tức chạy trốn khỏi nơi
này.
Ngay khi họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì đã có người thay họ đưa ra quyết định.
"Đệ tử Tiêu Dao Cung nghe lệnh!"
Lý Trạch Vũ chĩa Trường Thiên Kiếm trong tay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399759/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.