Câu nói của đạo sĩ Vân Trung đã hóa giải tình trạng xấu hổ của Tả Thiên Thu.
“Vân Trung huynh, kẻ đó đã giết máu mủ ruột rà của tôi, nên ban nấy tôi mới mất kiểm soát như vậy, mong huynh lượng thứ!”
Tả Thiên Thu tát nước theo mưa.
Đạo sĩ Vân Trung ôm quyền đáp lễ: “Đại hội võ lâm cũng không phải trò đùa, xin Tả huynh hãy kiềm chế một chút.”
“Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ kiềm chế lại.”
Tả Thiên Thu thầm thở phào, cả người chảy đầy mồ hôi.
Đạo sĩ Bạch Vũ lập tức quét mắt nhìn quanh một vòng, sau đó ra lệnh cho đạo sĩ Thanh Phong: “Thanh Phong, mọi người đường xa tới đây hẳn là rất mệt, mau xếp chỗ cho họ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng!”
Đạo sĩ Thanh Phong khom người đáp.
“Chờ đã!”
Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại giơ tay ngăn cản.
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía hắn.
Lý Trạch Vũ ung dung lườm Tả Thiên Thu: “Ông không định báo thù hả?”
Câu nói này khiến Tả Thiên Thu lúng túng không biết trả lời thế nào.
Sau khi nhận ra thực lực của Lý Trạch Vũ, hai chữ “báo thù” đã sớm bị ông ta quẳng ra sau đầu.
Lúc này, hình như Lục Hồng đã phát hiện sự băn khoăn của sư tổ, bèn chủ động tiến lên đỡ lời: “Hôm nay, sư tổ bọn tôi nể mặt tiền bối Vân Trung, tạm thời tha cho ranh con nhà cậu một mạng, lần sau chắc chắn chúng tôi sẽ trả món nợ này, cứ chờ mà xem!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399754/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.