Trong Đạo Môn có một hòn đảo nhân tạo.
Đạo sĩ Thanh Phong đi thuyền nhỏ một mình lên đảo, cúi đầu chào: "Thanh Phong xin gặp hai vị sư tổ!"
"Có chuyện gì?" Một giọng nói vô cùng uy nghiêm phát ra từ nhà gỗ.
Đạo sĩ Thanh Phong cung kính nói: "Bẩm sư tổ, Thanh Phong có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Nghe được mấy chữ "chuyện quan trọng”, hai lão giả tuổi xế chiều nhún người chợt xuất hiện trong sân.
Một vị là đạo sĩ Bạch Vũ nhậm chức chưởng giáo của Đạo Môn còn một vị khác là đạo sĩ Vân Trung nhậm chức tiền chưởng giáo.
Đạo sĩ Vân Trung ung dung nhàn nhã mở miệng nói: "Nói đi, là chuyện gì?" "Bẩm sư tổ, sư tổ Vô Trần có thể còn sống..." "Xoạt!"
Đạo sĩ Thanh Phong vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt của đạo sĩ Vân Trung thay đổi: "Thằng nhóc này, con xác định mình không nói đùa đấy chứ?"
"Sư tổ, sao đệ tử dám nói đùa với ngài chuyện này!"
Đạo sĩ Thanh Phong nghiêm túc, ngay sau đó ông ấy rủ rỉ nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khi nghe xong, trên mặt của đạo sĩ Vân Trung không che giấu được vẻ kích động: "Mau, đi mời thằng nhóc kia đến đây cho ta. Không, lão phu phải tự đi gặp cậu tai"
"Sư phụ, ngài đừng kích động!"
Đạo sĩ Bạch Vũ nhẹ giọng trấn an: "Thanh Phong cũng chỉ là nghi ngờ, thực ra chuyện này vẫn chưa được xác nhận, hơn nữa...Nếu như sư tổ thật sự còn sống, vậy vì sao ngài ấy không trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399748/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.