Mộc Hằng Sinh rơm rớm nước mắt, lão ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay vẫn luôn cô độc một mình, mãi mới nhận một người có tài làm đệ tử, thế mà không ngờ thầy trò lại không có chung suy nghĩ với nhau, cuối cùng mỗi người mỗi nẻo.
Nhưng từ nay về sau đã khác rồi.
Lão ta đã có chỗ dựa, hơn nữa còn là một chỗ dựa hơi bị trâu bò!
Cảm giác thế này thật là quá xá đất!
"Lý thiếu yên tâm, họ Mộc này xin thề, từ này về sau chắc chắn sẽ hết lòng vì ngài, chết cũng không từ!"
Mộc Hằng Sinh giơ ba ngón tay lên, lập lời thề son sắt: "Nếu như làm trái tôi sẽ chết không được tử tế."
"Thôi đi, mấy kiểu thề thốt thế này có quỷ mới tin."
Lý Trạch Vũ bĩu môi, cười gượng nói: "Ông có trung thành hay không, thiếu gia đây có thể tự cảm nhận được."
Mộc Hằng Sinh gật đầu, thầm ra quyết định sẽ dùng hành động để chứng minh lời thề của mình.
"Tiên Nhi, may mà có Lý thiếu hiệp, con mới có thể bình yên vượt qua nguy hiểm lần này."
Sư thái Diệt Tình chân thành nói: "Cho dù sau này có ra sao, cũng không được quên công ơn của Lý thiếu hiệp, đã biết chưa?”
"Vâng, đệ tử xin nghe theo lời dạy bảo của sư phụ."
Ngay sau đó Tề Tiên Nhi cũng chân thành cúi người hành lễ với Lý Trạch Vũ: "Nếu như sau này cần dùng đến tôi, thì cứ việc lên tiếng."
"Khụ khụ" Lý Trạch Vũ hắng giọng, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399732/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.