Chiếc Maserati phóng đi như một con ngựa hoang, chạy với tốc độ không dưới 200km/h.
Điều khoa trương hơn nữa là Lý Trạch Vũ thỉnh thoảng lại thả trôi vô lăng trong chốc lát, Mộc Hằng Sinh già cả suýt nữa bị doạ chết ngất!
Cuối cùng, họ tới núi Nga Mi trước khi trời sáng.
Hành trình mạo hiểm này rốt cuộc cũng kết thúc.
“Khụ... Oẹ...”
Mộc Hãng Sinh vừa xuống xe đã nôn oẹ, hai chân run rẩy.
Lý Trạch Vũ cười khinh bỉ: “Nhìn bộ dạng vô dụng của ông kìa”
Mộc Hăng Sinh xua tay, nói cậu tự lên núi đi.”
, tôi không khoẻ
Người này vốn không muốn dây dưa với tên xấu xa kia, ông ta tranh thủ lấy cớ cơ thể mệt mỏi khó chị để phủi bỏ tráhc nhiệm.
Nhưng Lý Trạch Vũ sao có thể cho ông ta toại nguyện. “Xoẹt” một tiếng, hắn rút kiếm Trường Thiên ra khỏi vỏ, một
luồng ánh bạc lạnh lẽo lập tức loé lên.
“Tôi cảm thấy tình trạng sức khoẻ của ông không thành vấn đề, ông thử nói xem?”
“Không thành vấn đề, chắc chẳn là không thành vấn đề!” Mộc Hãng Sinh trở mặt ngay lập tức, võ ngực đảm bảo:
“Tôi có thể leo một hơi lên núi Nga Mi, hoàn toàn chẳng cần nghỉ lấy hơi gì cả...”
Trên đỉnh Nga Mi.
Người của các đại môn phái quây kín cổng phái Nga Mi, chật như nêm cối.
Người đại diên cho tam đại thánh địa tiến lên trước.
A Di Đà Phật!”
Hoà thượng Giác Trí chắp tay trước ngực, nói: “Sư thái Diệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399724/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.