Trần Thanh Dao thấp giọng nói: "Người phụ nữ họ Diệp kia lại tính mời anh rể ăn cơm."
Hửm?
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết bất chợt nghiêm lại.
Trần Thanh Dao ra vẻ thần bí: "Không biết họ Diệp đó gọi điện thoại cho ai, em chỉ nghe cô ta nói gì mà Lý Trạch Vũ trở về Tuyên Thành sao?' 'Được, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi đặt tiệc tối ngay đây!"
Con ngươi Trần Thanh Tuyết bỗng nhiên co rút, chân mày cũng nhíu lại.
"Chị, hay bây giờ chị gọi ngay cho anh rể, hỏi có phải anh ấy đang trở về Tuyên Thành hay không đi."
Trần Thanh Dao đề nghị.
Trần Thanh Tuyết do dự một hồi rồi nói: "Nhưng có phải làm vậy không đúng lắm không?"
"Có gì mà không đúng!"
Trần Thanh Dao khích lệ: "Chị và anh rể đã được gia đình hai bên công nhận, nói trảng ra thì kể cả tối nay hai người về ngủ cũng không ai dám nói gì!"
"Con bé chết tiệt này, em chớ nói bậy bạ."
Trần Thanh Tuyết đỏ mặt, nhưng cô vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lấy hết dũng khí để ấn dãy số mà cô đã nhiều lần muốn gọi lại không dám gọi.
"Bao la chân trời là ta yêu..." Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên.
Ngay sau đó cô lại thấy Lý Trạch Vũ cầm điện thoại di động trong, đẩy cửa bước vào: "Tìm anh có chuyện gì?”
Bầu không khí rất lúng túng!
Ít nhất là Trần Thanh Tuyết cảm thấy lúng túng.
"Anh rể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399719/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.