"Tướng quân, tôi đến để cho ngài sủng hạnh!"
Một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi ôm lấy Chachai khôi ngô từ phía sau.
"Cút!"
Chachai xoay người lại, vẻ mặt âm u có hơi dọa người.
Người phụ nữ hoảng sợ, ngượng ngùng nói: "Tướng quân, là tôi làm gì sai sao?”
"Bây giờ ông đây không rảnh chơi với cô, cút đi!"
Chachai lớn tiếng quát.
Người phụ nữ sợ hãi, vội vàng khoác áo khoác, chạy ra khỏi doanh trướng, sợ muộn một giây sẽ chết dưới họng súng của Chachai.
Ở bên ngoài doanh trướng còn có hai phụ nữ đang muốn tiến vào doanh trướng, nhìn thấy người phụ nữ sợ hãi chạy ra thì vô cùng mờ mịịt.
"Sao cô lại đi ra? Không phải tướng quân nói muốn sủng hạnh ba chúng ta sao?”
Có một người phụ nữ hỏi. Người phụ nữ kia lắc đầu, thấp giọng nói: "Có lẽ phương diện đó của tướng quân không được, thẹn quá hóa giận đuổi tôi ra ngoài, chúng ta nên nhanh chóng rời đi!"
Hai chị em kia nghe cô ta nói vậy thì cũng nhanh chóng rời đi.
Trong doanh trướng.
Sở dĩ Chachai phẫn nộ như vậy không phải vì cơ thể không được, mà là bởi vì mới nhận được tin tức bên dưới tuyền đến.
Mười hai vạn quân đã chết, còn có vài tên tâm phúc nội chiến với nhau!
Chiến tranh chắc chắn sẽ có thương vong, điều này có thể hiểu được.
Thế nhưng...
Con mẹ nó đã chết hơn mười vạn lính, nhưng lại không thể đả thương được mười mấy người của đối phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399701/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.