"Lẽ nào không phải?"
"Ông nội, ông và ông nội Lý đang thầm thì gì đó?" Bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu lên tiếng ngắt lời hai lão ngoan đồng
nói chuyện.
"Ông nội cháu muốn gả cháu cho Trạch Vũ nhà tụi ông, cô nhóc cháu cảm thấy thế nào?"
"Ông nói nhanh như vậy làm gì?" Diệp Trung Đường trừng mắt với Lý Viễn Sơn, thầm trách người kia lắm mồm.
"Ông nội."
Đôi mät đẹp của Diệp Khinh Nhu nheo lại, cứ thế hỏi: "Tại sao ông có thể như vậy?"
Nếu như không phải trời mờ tối thì có thể thấy rõ gương mặt vị nữ chiến thần này trong nháy mất đã đỏ ửng.
Lại nghĩ tới quan hệ xảy ra giữa Lý Trạch Vũ và cháu gái mình, cô ấy lập tức hận không thể tìm một khe hở từ trên mặt đất mà chui vào.
Quá lúng túng.
Có điều trong mơ hồ cô ấy lại nghĩ tới lời hứa của mình với Lý Trạch Vũ.
Càng ngượng ngùng không thôi.
Đúng lúc này, một máy bay vận tải quân dụng từ trên không trung bay tới gần, cuối cùng đậu trên thao trường.
Cửa cabin mở ra, các kiện hàng lần lượt từ trên cao thả xuống.
Khoảng hai ba trăm cái.
Thấy một màn này, Tô Cẩn Hoa không nhịn được hỏi Lý Trạch Vũ: "Đây đều là thứ gì?"
"Còn có thể là gì? Vũ khí." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ đương nhiên đáp.
Một lát sau.
Mấy vị vua lính đánh thuê dẫn người chuyển tất cả kiện
hàng qua, sau khi mở ra bên trong đều là súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399688/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.