Chương trước
Chương sau
Tô Cẩn Hoa có thể ngồi trên vị trí Long Chủ này đủ để chứng minh trí tuệ của lão không giống người thường.

Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu chỉ nói vài lời, trong đầu của lão đã có nhiều loại phỏng đoán.

Nước Thần Tam tiến quân tới Tây Cương, nếu quân Huyền Vũ phái đi trợ giúp đều bỏ mình, vậy lão không thể không điều động quân Hổ Khiếu từ Bắc Cương tới giúp đỡ.

Như như vậy binh lực Bäc Cương sẽ trống rỗng, đến lúc đó nước Hùng rất có thể sẽ nhân lúc văng nhà mà vào.

Cho dù đến lúc đó bình định chuyện này lại, tổn thất quốc gia tuyệt đối không nhỏ.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Cẩn Hoa khế nheo hai mắt lại. "Long Chủ, chuyện nhà họ Tân có phản bội không sau này. hẫn điều tra, việc cấp bách là phải giải quyết chuyện Tây

Cương."

Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: "Xin hỏi Long Chủ có kế hay để giải quyết không?”

Tô Cẩn Hoa khẽ lắc đầu.

Cho dù trí tuệ lão siêu quần nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra thượng sách, chỉ có thể phái người tới thương lượng với nước Thần Tam, nhưng cứ như vậy nước Hạ chẳng những nhục nhã thanh danh, thậm chí còn có thể phải cắt nhường ra không ít lợi ích cho nước Thần Tam.

“Tôi có cách."

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một tiếng.



Hả?

Tô Cẩn Hoa và Diệp Khinh Nhu cùng nhìn về phía hẳn.

"Quân Hổ Khiếu Bắc Cương tuyệt đối không thể điều binh qua, nhưng phía Đông Cương là quân chủ lực trong nước, càng không thể phái đi trợ giúp."

"Nếu điều binh lực từ trong ba quân, ít ra cần ba ngày, mà ba ngày này đủ để thay đổi rất nhiều chuyện."

"Anh còn có thể có cách nào?" Tô Cẩn Hoa thở dài một cái.

Ánh mắt Diệp Khinh Nhu nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn đầy chờ mong.

Bởi vì người kia mới nãy đã nói một câu "một trăm ngàn quân Huyền Vũ sẽ không hy sinh vô ích, có người sẽ tính sổ vì cái chết của bọn họ"!

Cô ấy tin tưởng đối phương sẽ không lừa cô ấy. "Nếu như tôi nói tôi có người, có vũ khí, còn có cách khiến nước Thần Tam trả giá đau đớn thê thảm, Long Chủ có tin không?”

Đang lúc nói chuyện, trên mặt Lý Trạch Vũ hiện lên vẻ thâm sâu khó dò.

Tô Cẩn Hoa không khỏi phấn chấn, nửa tin nửa ngờ nói: “Trạch Vũ, cậu... Cậu thật sự không nói đùa à?”

Năm ấy hai mươi mấy tuổi đã đánh bại cường giả Long Thanh Phong cảnh giới Võ Thánh.



Lý Trạch Vũ đã cho lão một niềm vui vô cùng to lớn, lão thật sự rất mong người kia có thể cho lão thêm một niềm vui bất ngờ.

"Được, tôi cũng che giấu nữa."

Lý Trạch Vũ đứng lên nhún vai nói: "Vừa nãy tôi nói đều là sự thật, nhưng tôi cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ của quân Huyền Vũ, nếu như Long Chủ tin tôi thì cứ hạ lệnh để quân phủ Bắc Cương không tham chiến, giao toàn quyền cho. tôi xử lý, hơn nữa..."

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn Diệp Khinh Nhu một cái, trịnh trọng nói: "Tôi từng hứa với cô ấy tướng sĩ quân Huyền Vũ sẽ không hy sinh vô ích, đợi xử lý xong chuyện này, tôi đề nghị điều tra toàn bộ việc này."

Trong lòng Diệp Khinh Nhũ khẽ run lên, thật sự bị cảm động.

"Không cần cậu nói chuyện này thì tôi cũng sẽ điều tra tới cùng, tôi cũng có thể hạ lệnh để quân phủ Bắc Cương không.

tham chiến, chỉ là..."

Tô Gẩn Hoa nhíu mày nói: "Cậu lấy gì để cho tôi tin tưởng cậu?"

"Dùng mọi thứ của nhà họ Lý tôi để đảm bảo được không?" Lý Trạch Vũ cười nói.

Trong chốc lát, mí mắt Diệp Khinh Nhu bỗng giật một cái.

Cô ấy thật sự không ngờ Lý Trạch Vũ sẽ không tiếc đánh cược tương lai cả nhà vì chiến sĩ quân Huyền Vũ.

Tô Cẩn Hoa cũng không nghĩ tới mà sửng sốt tại chỗ. "Nếu tôi không thể đánh đuổi quân địch ra khỏi nước, Long Chủ cứ bãi miễn chức quan của tất cả mọi người nhà họ Lý tôi, ngoài ra tất cả mọi người nhà họ Lý tôi đều sẽ rời khỏi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.