Trương Bách Khâm ngẩn ra, hồn nhiên không nghĩ người một giây trước còn vui vẻ hiền lành bây giờ lại đột nhiên trở mặt.
Anh ta không nhịn được bắt đầu nhớ lại có phải mình đã làm sai điều gì không!
Nếu thật sự đã làm sai điều gì đó, đến lúc đó Ngọc Phượng Hoàng lại đến nói với cha anh ta mấy câu, trở về người bị đòn lại là anh ta.
Suy nghĩ một chút, một giọt mồ hôi lại túa ra trên trán anh 1a.
"Ngọc cung chủ, lúc nãy thái độ của vãn bối không đúng, mong ngài rộng lượng tha thứ!”
Trương Bách Khâm suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cho dù làm sai chuyện gì, chỉ cần xin lỗi trước là xong chuyện.
"Cậu hẳn là không cần phải xin lỗi tôi mà xin lỗi sư đệ của bổn tọal"
Ngọc Phượng Hoàng cũng không biết Trương Bách Khâm làm gì sai để bị Lý Trạch Vũ nhắm vào, không nhịn được đẩy quả bóng này sang cho sư đệ của mình.
"Chuyện này..." Trương Bách Khâm ghét Lý Trạch Vũ, thế nhưng Ngọc
Phượng Hoàng đã nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể làm theo, thế là trịnh trọng hành lễ trước mặt Lý Trạch Vũ.
Ối...
Anh ta đột nhiên không biết nên xưng hô với đối phương thế nào.
Suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã gọi một tiếng chút, cũng không phải thiếu mỗi lần này.
"Chú, vừa rồi là vãn bối không đúng, ngài rộng lượng, đừng tính toán với tôi như thết"
Trương Bách Khâm cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399672/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.