Lão vốn không muốn nhúng tay vào việc tranh đấu giữa các gia tộc với nhau, dù sao tranh đấu cũng là chuyện tốt, thế
nhưng điều kiện tiên quyết là không được vượt quá giới hạn.
Như lời của Lý Định Quốc, hành động này của Tân Chấn đã vượt qua rồi!
"Thần Tam Quốc đột nhiên dẫn binh đến khiêu khích, đương nhiên có liên quan tới Tân Chấn!"
Sắc mặt của thủ phủ Viên Trạch Bình trở nên u ám.
Sau một thoáng trầm ngâm, Tô Cẩn Hoa đưa ra quyết định: "Không thể giảm bớt binh lực của Bắc Cương, để quân Huyền Vũ phái binh đến tăng viện đi."
"Tôi cũng nghĩ như thế."
Viên Trạch Bình cũng lên tiếng phụ họa: "Trước đó, vùng hải phận của Nam Cương sóng yên biển lặng, quấn Huyền Vũ ít
nhất có thể điều đi một nửa binh lực đến!"
Hai người đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đều đồng nhất ý kiến, thế nên lập tức bắt đầu ra lệnh.
Ở Tiểu Tu Di Sơn ở phía xa xa, Lý Trạch Vũ đã có một giấc ngủ ngon, vừa mới ngủ dậy, đã có một nữ đệ tử bưng chậu rót nước cho hắn.
"Sư thúc tổ, mời ngài rửa mặt."
Nữ đệ tử này tên Tiểu Thúy, trông khá xinh đẹp.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, chỉ vào tai mình hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"
"Sư thúc tổ ạ!"
Tiểu Thúy che miệng, buồn cười nhưng không dám cười.
Cô ấy là đệ tử đời thứ hai mươi chín của Tiêu Dao cũng, còn Lý Trạch Vũ và cung chủ đều là đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399669/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.