Xe chưa khởi động, bên trong xe vô cùng im ắng, vì vậy giọng của Diệp Khuynh Thành vọng ra từ điện thoại đều lọt vào tai Trần Thanh Tuyết rõ mồn một.
Trần Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Trạch Vũ, khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh tin lời tôi nói chưa?”
“Tin gì mà tin!”
Lý Trạch Vũ mạnh miệng: “Không phải chỉ là mời tôi ăn một bữa cơm thôi à, điều này chứng minh được cái gì?”
Tuy nói là vậy nhưng trong lòng Lý đại đương gia đã tin phân nửa.
Dù sao có là kẻ ngốc cũng phải nhìn ra chút nguyên nhân khiến một cô gái chủ động mời đàng trai đi ăn.
“Thế bây giờ anh muốn đi hẹn hò với Diệp tiểu thư hay về nhà dùng bữa tối cùng ông nội tôi?”
Trần Thanh Tuyết trịnh trọng hỏi. Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên vi diệu. “Việc này..."
Lý Trạch Vũ xưa nay luôn là một kẻ quyết đoán, nhưng lần này hắn lại có chút dao động.
Nếu tới chỗ hẹn với Diệp Khuynh Thành thì Trần Thanh Tuyết chắc chắn sẽ giận.
Nhưng nếu về nhà cùng Trần Thanh Tuyết thì hắn sẽ phải cho Diệp Khuynh Thành leo cây, người kia nhất định cũng sẽ hụt hãng thất vọng.
Chết tiệt!
Lý Trạch Vũ thầm chửi tục trong lòng.
Đang yên đang lành ăn cơm làm mẹ gì, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói đâu!
Đúng lúc hẳn đang ở trong thế khó xử.
“Vù vù vù!”
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe.
Lý Trạch Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399661/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.