Chương trước
Chương sau
Lý Trạch Vũ hỏi Tê Tiên Nhi.

Xem ra hắn chắc chăn đã gặp qua vị điện chủ này, hơn nữa có cách tìm được người được gọi là đại hộ pháp, có câu bắt trộm phải bắt vua trước, bọn họ sẽ bắt tên kia trước, sau đó một lưới thu hết!

"Điện Kỳ Lân!"

Tê Tiên Nhi nói đúng sự thật,

"Lão Trần kia chết rồi, vậy có người khác liên lạc với cô đúng không?”

Lý Trạch Vũ ung dung hỏi.

Không ngờ Tề Tiên Nhi lại lắc đầu, cô ta xấu hổ nói: "Sau khi anh lấy được trùng cổ trong cơ thể tôi ra, tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người đó."

Khi nói chuyện, cô ta không khỏi nhớ đến lúc Lý Trạch Vũ trị liệu cho cô ta, bản thân mình trần trụ nằm trước mặt đối phương.

Vô cùng xấu hổi

"Mẹ nó!"

Lý Trạch Vũ thấy manh mối khó lắm mới có được lại bị chặt đứt, hắn vô cùng buồn bực.

"Nhưng, tôi biết thân phận của đường chủ của điện Kỳ Lân!"

"Là ai?"

Tê Tiên Nhi sợ hãi nói: “Thành chủ thành phố Kim Lăng, Chu Vạn Kiệt!"

Lý Trạch Vũ nghe vậy thì hắn nheo mắt lại.



Nếu hắn nhớ không nhầm, thì thành chủ Kim Lăng là người phe nhà họ Tần!

Hắn vẫy tay với Tê Tiên Nhi: "Đừng quỳ, dù cô có quỳ lâu thế nào, sư tổ của cô cũng không hiện thân bắt người giúp chúng ta được!"

Câu này khiến Tề Tiên Nhi thấy hơi xấu hổ.

Nếu sư tổ của phái Nga Mi hiện thân, e là có thể dọa chết hăn!

"Lý thiếu hiệp định?" Sư thái Diệt Tình lo lăng hỏi.

"Lão nỉ... Sư thái!"

Lý Trạch Vũ kịp thời sửa miệng nói: 'Chuyện này giao cho tôi xử lý, thế nhưng bà cần phải khiến các đệ tử không được tiết lộ chuyện xảy ra tối nay ra ngoài!"

"Không thành vấn đề!"

Sư thái Diệt Tình cam đoan chắc nịch, bà lại dặn dò Tề Tiên Nhỉ: "Đi theo Lý thiếu gia không thể điêu ngoa tùy hứng, mọi thứ đều phải nghe Lý thiếu hiệp nói, biết chưa?"

"Vâng, con nhớ rồi!"

Tề Tiên Nhi tuân lệnh.

Mọi thứ đều nghe hắn nói? Câu này khiến mắt Lý Trạch Vũ sáng lên.

Một lát sau, Sư thái Diệt Tình dẫn theo một vài đệ tử quan trọng tiễn Lý Trạch Vũ ra ngoài cửa, trông rất phô trương.

"Sư thái không cần tiễn, chúng tôi đi trước!"



Lòng bàn chân Lý Trạch Vũ như bôi dầu, hắn cố ý để Trường Thiên Kiếm trong tay ra phía sau.

Đáng tiếc là làm sao sư thái Diệt Tình có thể quên chuyện này được, bà vội chạy lên ngăn cản, nói: "Lý thiếu hiệp, Trường Thiên Kiếm là trấn môn chỉ bảo phái Nga Mi chúng tôi, cầu xin Lý thiếu hiệp hãy để vật về với chủ."

Trong nháy mắt.

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, hắn không hờn giận nói: "Sư thái, bà quá phận rồi!"

Cái gì?

Sư thái Diệt Tình khế nhíu mày, dường như không biết tại sao bản thân lại quá phận?

"Sư thái à, giang hồ không chỉ chém chém giết giết, mà giang hồ còn là người vô cùng khôn khéo!"

Lý Trạch Vũ bỗng cất cao giọng, hắn dùng giọng điệu giáo dục nói: "Làm phiền sư thái cẩn thận nghĩ lại, nếu đêm nay tôi không đến, e là phái Nga Mi các bà muôn đời muộn kiếp không trở lại được đún không?"

Mặt sư thái Diệp Tình nhăn lại.

Nếu đêm nay Lý Trạch Vũ không đến phái Nga Mi, vậy bà không thể biết được Tuệ Đàn là một đệ tử bất hiếu, vì vị trí chưởng môn là mất hết tình người.

Còn có Tề Tiên Nhi!

Nếu để mọi người biết được đệ tử này là con rối của Vu giáo, chắc chắn phái Nga Mi sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Nói đến đây, cả phái Nga Mi nợ Lý Trạch Vũ một ân tình.

"Thanh kiếm này rất có duyên với tôi, xem như sư thái trả tôi ân tình!"

Lý Trạch Vũ để lại một câu, hắn bay vút xuống chân núi, trong giây lát đã không thấy bóng dáng tăm hơi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.