Bạch Tố Y đang tĩnh tu, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.
"Vào đi."
"Két." Tiểu Mẫn đẩy cửa vào nói: "Thánh nữ, cung chủ xuất quan rồi, bảo ngài tới Tiêu Dao Cung gặp bà ấy."
"Sư phụ xuất quan?" Nghe tin tức này, trên mặt Bạch Tố Y lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẫn đáp: "Tôi lập tức tới ngay."
Nói xong, cô ấy đứng dậy từ trên giường rồi mang giày vào, sau đó đi nhanh về phía điện Tiêu Dao.
Cùng lúc đó, điện Tiêu Dao. Đây là nơi trang nghiêm thần thánh nhất Tiêu Dao Cung.
Phía trên đại điện có một chiếc ghế lớn bằng vàng có chạm hình rồng phượng trên tay vịn hai bên.
Trong giờ phút này, một người phụ nữ khoác áo choàng màu đỏ ngồi ở đấy.
Tuổi của bà trông khoảng ngoài năm mươi, mái tóc đen dài được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc màu bạc, cho dù đã có tuổi nhưng vóc dáng cũng không thay đổi.
Lại nhìn ngũ quan trên mặt, tỉnh xảo vô song, mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người đẹp phong hoa tuyệt đại.
Bà ấy chính là cung chủ Ngọc Phương Hoài của Tiêu Dao Cung hiện thời.
Mà bà ấy cũng không hề còn trẻ giống như bề ngoài, số tuổi thật sự đã sớm vượt qua trăm tuổi.
"Đồ nhi bái kiến sư tôn." Bạch Tố Y chậm rãi bước vào đại điện, quỳ một gối xuống dưới.
Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: 'Không cần đa lễ, đứng lên đi."
"Tạ sư phụ." Bạch Tố Y đứng dậy, mắt thấy trong điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399624/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.