“Lát nữa xử lý ông sau.”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Khương Thượng Đức mặt mày xám xịt: “Đến lúc õng lên đường rồi!”.
Một tiếng xé gió vang lén, Khương Thượng Đức còn chưa kịp nhìn rõ đã xây ra chuyện gì thì cổ họng đã bị chém một nhát.
“Phụt!” Máu tươi tuòn ra như thác đố, chỉ trong nháy mắt, người ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
Trước cảnh tượng đó, ông cụ chỉ biết nhắm chặt hai mắt, miệng lấm bấm lặp đi lặp lại gì đó, hình như là đang siêu độ cho hai cha con Khương Thượng Đức.
“Tới đây!”
Bổng, Lý Trạch Vũ hét lớn một tiếng.
Óng cụ lập tức mở to hai mằt, cố nén cảm giác đau đớn mà đứng dậy, bước tới gần: “Anh bạn, xin hỏi sư phụ của cậu là ai, thuộc phái nào? Quan hệ của lão phu trẽn giang hồ tính ra cũng rộng lắm, không chừng có quen biết với lệnh SƯ đấy!”
Óng cụ đoán Lý Trạch Vũ còn trẻ mà thực lực đã cao cường như vậy, ngoại trừ thiên phú hơn người ra, nhất định còn được danh sư tận tay chỉ dạy!
Tỷ như thiên tài và phế vật, nếu không có người dẫn dắt, dạy dỗ, thiên tài và phế vật cũng chẳng khác biệt là bao đâu.
Để bảo toàn mạng sống, lúc này ông ta không thế không lân la bằt quàng làm họ!
“ỏng quen biết nhiều người trên giang hồ lắm hả?” Lý Trạch Vũ có hơi ngạc nhiên.
“Chính xác!” ỏng cụ ôm quyền thi lề: “Tại hạ tên Mộc Hâng Sinh, đã hành tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399618/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.