Lão ni cô hoàn toàn không e ngại, bà ta ngược lại không sợ hãi nói: “Bần ni chính là trưởng lão phái Nga Mi, có gan thì cậu giết tôi đi.”
“Trưởng lão phái Nga Mi? Ồ, bà thật trâu bò”
Lý Trạch Vũ lấy ra một cây gậy điện từ trong ngăn kéo, lập tức đi tới trước mặt lão ni cô “chậc chậc” hai tiếng.
Mắt lão ni cô trợn trắng, sau đó đã bị điện giật. “Làm tỉnh lại”
Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng, Cẩu Phú Quý lần nữa tạt một chậu nước đánh thức lão ni cô.
“Thăng nhãi ranh! Có gan thì giết tao đi, nếu không bần ni chắc chăn giết mày.”
“Xì xì!" Lời hung ác của lão ni cô còn chưa nói xong đã bị điện giật lần nữa.
Cẩu Phú Quý tiếp tục đánh thức bà ta. Điện giật, giội tỉnh, hù dọa!
Cứ vòng đi vòng lại sáu bảy lần như vậy, lão ni cô cuối cùng sợ hãi.
“Đừng giật nữa, tôi nói.”
Lão ni cô không hề có dáng vẻ phách lối nữa mà giống như quả cà tím thối.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói: “Tôi và phái Nga Mi các bà ngày xưa không oán, ngày nay không thù, hôm nay nếu bà không nói thì sau này tôi sẽ san bằng phái Nga Mi các bà.”
“Cậu dám?” Lão ni cô còn muốn làm càn, nhưng nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt Lý Trạch Vũ thì lập tức im lặng.
Hết cách, mùi vị bị điện giật thực sự không dễ chịu.
“Bần ni chính là trưởng lão Tuệ Vân của phái Nga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399592/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.