Myhill cung kính chào.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết, nhưng đối phương lại cố tình quay đầu đi.
Hình như cô gái nhỏ này vẫn còn xấu hổ.
Lý Trạch Vũ không để ý mà hỏi thẳng: “Tiến triển ra sao rồi?"
“Tất cả đều năm trong dự liệu của tôi, có điều...”
Nói đến đây, giọng điệu của Myhill bỗng trở nên gay gắt: “Phong cách giao dịch sáng nay của đối phương đột nhiên thay đổi vo sáng nay, trở nên rất giống một đối thủ cũ của tôi.”
Ừm?
Lý Trạch Vũ biết rõ việc Myhill được mệnh danh là thần tài chính.
Trên đời này chỉ có một kẻ duy nhất có thể khiến ông ta xem là đối thủ của mình, đó là Ngón tay vàng của phố Wall.
Hafit!
“Giả sử đối phương thực sự là đối thủ cũ của ông, ông có tự tin không?”
Lý Trạch Vũ bình tĩnh hỏi.
Myhill không dám khinh địch, thành thật nói: “Tôi và tên kia đừng đối đầu hơn mười lần, đôi bên có thắng có bại! Nhưng lần này có hội trùm sò Thatcher giúp đỡ nên tôi nắm được khoảng tám phần thắng!”
Chỉ có tám phần?
Lý Trạch Vũ nhíu mày, nói: “Vậy ông hãy đi xác nhận xem có đúng là tên già khốn kiếp Hafit kia hay không. Nếu đúng thì hãy thay tôi chuyển lời tới gã, bảo gã mau chóng cút khỏi nước Hại”
“Đại đương gia!”
Myhill trịnh trọng cầu khẩn: “Ngài có thể để tôi đấu với gã một lần nữa hay không!”
Myhill già rồi, rất có thể đây là lần cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399587/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.