Nói xong ông ấy dứt khoát lên tầng, hoàn toàn không cho. hai người trẻ tuổi cơ hội cự tuyệt.
Cái này thực sự khiến Lý Trạch Vũ không biết phải làm Sao.
Trần Thanh Tuyết cũng khóc không ra nước mắt!
Nhìn ý Trần Khánh An thế này thì e là sẽ quyết tâm không thay đổi.
"Chị, anh rể, hay là bây giờ cứ định hôn sự đi đã, làm như vậy thì ông nội cũng có thể an tâm."
Trần Thanh Dao hì hì khuyên nhủ.
Trần Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn về phía Lý Trạch Vũ, thấy hắn có vẻ không có ý kháng cự.
"Không thể được!"
Lý Trạch Vũ bật thốt lên cự tuyệt: "Tôi là một người đàn ông quá ưu tú, thế gian này có mấy người phụ nữ có thể cự tuyệt được tôi chứ? Bây giờ mà ở bên nhau một thời gian thì chắc chắn chị của cô sẽ càng không thể rời khỏi tôi!"
"Tôi sẽ không rời khỏi anh?"
Trần Thanh Tuyết chỉ vào cái mũi của mình, vẻ mặt không phục.
Lý Trạch Vũ lại không biết xấu hổ mà gật đầu. "A..
Trần Thanh Tuyết cười lạnh: "Tôi không rời khỏi anh, ha ha... Anh đi mà nằm mơ đi!"
Dứt lời thì xoay người rời đi.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại túm lấy tay cô, nói: "Cô không thể đi được, cô phải đi thuyết phục ông nội cô đi chứ."
"Muốn khuyên thì anh tự đi mà khuyên!" Trần Thanh Tuyết trực tiếp hất tay ra.
"Anh rể à, anh cũng thật là, mới chỉ là đính hôn thôi mà, anh kháng cự như vậy làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399553/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.