Khương Như Phong khinh thường cười lạnh.
Bây giờ thuốc đã hết tác dụng, anh ta không hề sợ hãi con heo nái kia, hơn nữa anh ta cũng chắc chắn Lý Trạch Vũ không dám giết mình.
"Người anh em, xem đây là thứ gì?"
Vật Tương Vong võ võ bả vai Khương Như Phong, gã chìa màn hình điện thoại cho anh ta xem.
"Bịch!" một tiếng. Mặt Khương Như Phong biến sắc, anh ta quỳ xuống: "Đại ca, là tôi có mắt như mù, tôi cầu xin anh, đừng để những tấm ảnh đó lọt ra ngoài!"
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng anh ta lại nhắc nhở chính mình.
Đàn ông co được dãn được, chỉ cần giải quyết ổn thỏa chuyện này, sau này nhất định sẽ trả lại nhục nhã gấp trăm ngàn lần hôm nay cho đối phương.
Trong mắt Lý Trạch Vũ tràn đầy khinh thường, hắn cảm thấy Diệp Khinh Nhu hình dung người này không sai một từ.
Phế vật!
"Chúng ta đi thôi!"
Lý Trạch Vũ vãy tay, dẫn theo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi.
Khương Như Phong xác nhận bản thân an toàn, anh ta thở phào, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới đến đón.
Ngay sau đó, anh ta cũng không quên chỉnh lại mặt mũi, âm thầm nhắc nhở bản thân không thể để người khác nhìn ra manh mối.
Một tiếng sau, Khương Như Phong về đến nhà.
Anh ta vọt vào phòng tắm đầu tiên, tắm đi tắm lại mấy lần.
Đáng tiếc cho dù ky đến trầy da, thì cũng không rửa sạch được nỗi sỉ nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399551/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.