Đây đã là lần thứ một trăm Lý Tông Bình không gọi được cho con trai mình, bởi vậy có thể khẳng định, tám chín phần con trai gã ta đã gặp chuyện không may.
"Lý Trạch Vũ!"
Lý Tông Bình cắn chặt răng đến sắp gãy, vẻ mặt âm trầm có chút dọa người.
"Bác cả, bác đang tìm tôi sao?" Một giọng nói trêu tức bỗng vang lên.
Lý Tông Bình sửng sốt, gã ta lập tức trừng to mắt, con ngươi co rút mạnh.
Chỉ thấy một bóng người quen thuộc không biết xuất hiện ở đại sảnh từ khi nào, đúng là Lý Trạch Vũ trong miệng gã ta gọi!
"Sao, sao cháu lại ở đây?"
Vẻ mặt Lý Tông Bình rất căng thẳng.
Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Tôi đã đến từ lâu rồi, chỉ là bác cả không chú ý đến mà thôi."
"Cháu trai, muộn vậy rồi mà cháu vẫn đến tìm bác là có chuyện quan trọng gì sao?”
Lòng dạ Lý Tông Bình thâm sâu, trong chớp mắt, gã ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Lý Trạch Vũ ngồi xuống đối diện gã ta, hắn bắt chéo nhân, bất cần đời nói: "Sáng nay tôi đi gặp ông cố tôi, nghe nói anh họ mất tích, nên tôi mới cố ý đến gặp bác cả."
"Cháu có biết Tu Nhi ở đâu không?"
Lý Tông Bình híp mắt lại, mặc dù trong lòng chắc chắn chuyện con trai mất tích không thể không liên quan đến Lý Trạch Vũ, nhưng lúc này gã ta vẫn lựa chọn giả ngốc.
Dù sao bây giờ vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt nhau!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399544/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.