Lý Trạch Vũ vươn tay vỗ lên bắp chân Diệp Khinh Nhu, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, khiến đối phương chuyển sang tư thế ngồi ngược lại.
"Bép bép bép!"
Những cú tét mông tàn nhẫn giáng xuống.
Khi cảm nhận được cơn nóng rát truyền đến từ cặp mông, Diệp Khinh Nhu mới ý thức được việc bản thân bị người ta đánh, hơn nữa còn bị đánh vào bộ phận nhạy cảm kia, cô ấy lập tức vừa thẹn vừa giận.
"Khốn kiếp, có gan thì thả tôi ra!"
"Bốp bốp bốp..."
Đáp lại cô ấy là từng cú tát vô tình.
Màu đỏ lặng lẽ tràn lên gương mặt Diệp Khinh Nhu, trông hệt như mông khi.
"Nữ chiến thần của quân đội đúng không?" "Chát chát chát!"
"Đừng có được nước lấn tới, xem lời ông đây nói ra như gió thoảng bên tai phải không?"
"Chát chát chát..."
Diệp Khinh Nhu cắn chặt răng, muốn phản kháng. Song, Lý Trạch Vũ lại nhanh hơn cô ấy một bước, trực tiếp đè nghiến đối phương dưới thân như thể Thái Sơn áp đỉnh.
"Vân định phản kháng? Hừ!"
Lý Trạch Vũ càng áp chặt hơn.
"Khốn kiếp, buông ral"
Diệp Khinh Nhu thực sự muốn giết người lắm rồi! "Còn dám uy hiếp ông đây hửm?”"
"Bốp bếp..."
Lý Trạch Vũ chẳng hề sợ lời uy hiếp của đối phương, tàn nhân vỗ mông, không đau không lấy tiền.
Mông của Diệp Khinh Nhu sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Tuy cách một lớp quần nhưng chỉ đoán cũng biết hai cánh mông chắc chắn đã đỏ bừng rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399535/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.