"Cha, Khuynh Thành sẽ hiểu cho cha mà."
Diệp An chỉ an ủi một câu, sau đó ông ta cũng nghẹn họng không nói gì được.
Cùng lúc đó, nhà họ Lý.
Mặc dù trời đang mưa phùn, nhưng Lý Viễn Sơn không thèm để ý, ông ấy vẫn chăm nom đồng ruộng như trước.
Lão gia tử, trời mưa rồi, ngài nên dừng lại nghỉ ngơi một chút đi."
Cảnh vệ viên ân cần nhắc nhở.
Lý Viễn Sơn khinh thường nói: "Tôi lại nhớ lại những năm đó, quân địch nhiều lần đẩy quân ta vào chỗ chết, núi tuyết, đầm lầy, có điều kiện ác liệt nào mà tôi chưa trải qua? Cơn mưa nhỏ này là cái rằm gì!"
Cảnh vệ viên nghe vậy thì lập tức cảm thấy kính trọng.
Bởi vì không có sự đánh đổi của những thế hệ trước, làm sao nước Hạ có thể phồn vinh hưng thịnh như ngày nay?
"Con người đó mà, dù già cũng không thể để bản thân nhàn rỗi."
Lý Viễn Sơn như nhớ lại chuyện cũ lúc còn trẻ, ông ấy không khỏi lấy thuốc lá trong người ra.
Cảnh vệ viên lập tức tiến lên châm lửa. Tách... Tách... "Cha, sao trời mưa mà cha còn ngoài ruộng!"
Lý Định Quốc xuất hiện cách đó không xa, ông ấy thấy cha dầm mưa thì không khỏi đi nhanh đến.
"Nhóc con vội vã đến đây là có việc gì sao?"
Lý Viễn Sơn vẫn không thèm để ý như trước, ông ấy tiếp tục vừa hút thuốc vừa chăm ruộng rau.
Lý Định Quốc nhận lấy chiếc ô trong tay cảnh vệ viên, ông ấy tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399508/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.