Suốt ba ngày, cuối cùng Trần Khánh An cũng tỉnh lại.
Trần Khánh An tựa lưng vào vạc giường, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thanh Tuyết, Thanh Dao, hai đứa không cần lo lắng, ông nội không sao."
"Không sao là tốt rồi!"
Hai mắt Trần Thanh Dao đỏ hoe.
"Tên điên kia vừa đi rồi, bệnh nhân đã được chữa hết..."
Mắt thấy Lý Trạch Vũ rời đi, bác sĩ đang định bước vào đùa giỡn một phen, nhưng mới nói được nửa câu thì đã ngây người như phỗng.
Mẹ nó sao có thểt
Nhìn thấy Trần Khánh An đã tỉnh lại, căm của bác sĩ cũng muốn rớt ra.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết anh ta cũng không dám tin chỉ trong trong vài phút ngắn ngủi mà một người sắp chết như Trần Khánh An lại sống lại!
Thằng nhóc kia thật sự là thần y sao?
"Lang băm, cút ra ngoài!"
Trần Khánh An nổi giận, quát một tiếng.
Bác sĩ không còn mặt mũi nào, chỉ có thể ngượng ngùng lui ra khỏi phòng bệnh.
"Thanh Tuyết, người trẻ tuổi mới vừa rồi đâu? Nhanh chóng tìm cậu ấy trở về!"
Trần Khánh An nhẹ giọng dặn dò. Mặc dù lúc đầu rơi vào trong hôn mê nhưng thính lực của ông vẫn không biến mất, thế nên vẫn có thể nghe rõ
từng chữ một trong cuộc đối thoại của mấy người này.
Sở dĩ ông có thể trốn về từ cửa chết đều là nhờ có Lý Trạch Vũ.
Trần Thanh Tuyết cũng biết mình trách lầm Lý Trạch Vũ, nhất thời không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399456/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.