Mỗi người khi định nghĩa điều quan trọng nhất với mình sẽ có sự khác biệt, môi trường sống khác nhau tạo ra rất nhiều câu trả lời không giống nhau. Tuy nhiên, đến cuối cùng của thế giới, có lẽ nhiều người sẽ nhận ra rằng những tình cảm mới là thứ duy nhất có thể ghi nhớ, sau tất cả những vòng quay, những cái gì chỉ là một điều hư vô, mơ hồ, sau một lần bước qua bờ sông Vong Xuyên, uống một chén Mạnh Bà Thang, nó sẽ tan biến không một dấu vết.
Yên Tĩnh Phong đứng lên, nhìn xuống kết giới màu tím đang xoay tròn dưới chân mình, hít một hơi thật sâu.
Kỹ thuật chiếm đoạt linh hồn ngược lại thật sự quá khó đối với cô, Yên Tĩnh Phong và Lăng Du đã thảo luận rất lâu, chỉ mới vừa hiểu được cấu trúc hình thành của kết giới, nhưng khi thực sự thi triển lại khiến Yên Tĩnh Phong không cách nào làm được, cứ như mỗi bước đi đều đang đi trong hư vô, chẳng có lực đỡ nào.
"Chắc là tôi không phá giải nổi." Yên Tĩnh Phong bình tĩnh nói với Lăng Du, "Vậy nên tôi phải phá hủy nó, ít ra như vậy sẽ nhanh hơn so với việc tôi chiếm đoạt linh hồn."
Chỉ thấy Yên Tĩnh Phong toàn thân phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ, đó là sức mạnh đến từ linh hồn của cô, một sức mạnh mang tính chất dòng chảy nhẹ nhàng, kiên cường mà không ồn ào. Sau khi bị chiếm đoạt linh hồn, Yên Tĩnh Phong không còn ma lực và pháp lực, thứ duy nhất cô còn có thể sử dụng chính là linh lực cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880350/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.