Nội thất phòng của Sái Tân Tuyết trong Quân Sơn Cung ngập tràn hương thuốc.Thường Ngọc trưởng lão nhẹ nhàng thu tay sau khi bắt mạch, rồi nghiêm giọng nói:"Cung chủ, ma khí trong cơ thể ngài lâu ngày không tiêu tán, thực sự là phiền phức. Trong thời gian ta chuẩn bị thuốc, mong ngài cố gắng vận dụng linh lực ngăn không cho ma khí xâm nhập tâm mạch."Sái Tân Tuyết, vốn kiêu ngạo là thế, giờ đây đã trở nên yếu ớt. Tóc nàng buông xõa, khuôn mặt tái nhợt dựa vào lòng Nộ Ninh, gật đầu yếu ớt. Nàng nắm chặt tay Nộ Ninh, bàn tay đang truyền linh lực cho mình, giọng khẽ khàng:"Sư tỷ, bế con gái ta đến đây cho ta nhìn một chút đi."Nộ Ninh thản nhiên đáp:"Tiểu Nộn vừa mới ngủ, ngươi nỡ đánh thức con bé sao?"Sái Tân Tuyết uất ức dụi đầu vào vai Nộ Ninh:"Nhưng mà ta sợ không gặp được con nữa... Hu hu hu... Ngực ta đau quá. Cố Huyền Quân xuống tay thật ác. Nếu không phải ta chạy nhanh, chắc sư tỷ đã không thể nhìn thấy ta nữa rồi!"Nộ Ninh nhìn bộ dáng nhõng nhẽo của Sái Tân Tuyết mà thở dài. Nàng quay sang Thường Ngọc trưởng lão:"Phiền trưởng lão. Mong người cố gắng chuẩn bị thuốc càng sớm càng tốt."Thường Ngọc trưởng lão đứng dậy, nghiêm túc đáp:"Đương nhiên. Trong thời gian này, Nộ Ninh trưởng lão hãy chăm sóc cung chủ thật tốt, tuyệt đối không để ma khí xâm nhập tâm mạch."Nộ Ninh gật đầu đầy vẻ trịnh trọng.Sau khi trưởng lão rời đi, Nộ Ninh quay lại nhìn Sái Tân Tuyết, ánh mắt đầy nghi hoặc:"Ngươi là cung chủ, sao lại để bản thân rơi vào tình cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880335/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.