Yên Tĩnh Phong vừa xuất hiện, cả nghị sự đường lập tức chìm vào tĩnh lặng. Mặc dù nàng chỉ đứng yên lặng ở đó, nhưng khí thế không thể che giấu được tỏa ra từ nàng khiến mọi người đều nín thở.
Không phải vì ma khí trên người Yên Tĩnh Phong quá rõ ràng, mà bởi lẽ tất cả đều biết thân phận của nàng. Những người từng kêu gào tiêu diệt nàng, giờ đây đứng trước mặt nàng lại không biết phải làm thế nào.
Nộ Ninh là người phá vỡ sự im lặng trước tiên.
"Tĩnh Phong," nàng quay đầu nhìn Yên Tĩnh Phong, giọng bình thản, "Ngươi ra ngoài chờ ta trước. Ta cần nói chuyện riêng với cung chủ."
Yên Tĩnh Phong vốn đã quen nghe theo lời Nộ Ninh, không hề để ý, nhưng Sái Tân Tuyết lại bất giác siết chặt tay Nộ Ninh, nhìn chằm chằm Yên Tĩnh Phong, lạnh giọng:
"Không cần. Yên Tĩnh Phong, ngươi cũng ở lại. Ta có chuyện cần nói với ngươi."
Nghe vậy, Yên Tĩnh Phong khẽ ngước mắt nhìn Sái Tân Tuyết, ánh mắt đỏ sẫm lóe lên, nhưng nàng chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Sau khi mọi người lui ra, trong nghị sự đường chỉ còn lại ba người: Sái Tân Tuyết, Nộ Ninh và Yên Tĩnh Phong.
Sái Tân Tuyết nắm tay Nộ Ninh, hỏi han liên tục, như thể muốn nghe toàn bộ những gì Nộ Ninh đã trải qua trong ba tháng qua, không bỏ sót một chi tiết nào.
Nộ Ninh cố gắng trả lời từng câu hỏi, nhưng không lâu sau cũng cảm thấy kiệt sức. Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ nói:
"Những gì cần nói ta đã nói hết rồi. Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880297/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.