"Muội ở bên ngoài Hồng Lâu mà."
Lâm Pha Thu, dù sao cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, hễ Nộ Ninh hỏi gì nàng đều thật thà trả lời hết.
Nộ Ninh dừng một chút, nhấp ngụm trà rồi hỏi:
"Sao muội lại ở bên ngoài Hồng Lâu được? Không phải Hồng Lâu không cho phép nhân tộc tự do ra vào sao?"
Lâm Pha Thu cười đáp:
"Muội có lệnh bài mà, với lại chị Chúc Dũ đã dặn dò những người canh cổng rồi. Muội có thể ra vào Hồng Lâu thoải mái, không ai ngăn cản muội cả."
"Ồ?" Nộ Ninh nhìn cô bé trước mặt một cách tò mò, mỉm cười:
"Lệnh bài của muội, ta có thể xem thử được không?"
"Đương nhiên là được rồi!" Lâm Pha Thu tháo một lệnh bài bằng gỗ từ thắt lưng xuống, đặt trước mặt Nộ Ninh:
"Chính là cái này đây, tỷ xem, trên đó còn khắc tên của muội nữa."
Nộ Ninh cúi đầu nhìn kỹ. Ở mặt sau của lệnh bài quả nhiên có khắc ba chữ "Lâm Pha Thu".
Thì ra việc ra vào Hồng Lâu đều dựa vào lệnh bài nhỏ bé này.
Nộ Ninh gật gù hiểu ra. Nàng cong môi cười khẽ, rồi trả lệnh bài lại cho Lâm Pha Thu:
"Hóa ra là vậy. Vậy muội giữ cẩn thận, đừng để mất nhé."
Lâm Pha Thu cẩn thận nhận lại lệnh bài, treo nó lên thắt lưng, ngẩng đầu nhìn Nộ Ninh nói:
"Nộ Ninh tỷ, lát nữa muội phải xuống bếp giúp một tay, nên không thể ở đây với tỷ nữa."
"Không sao đâu." Nộ Ninh cười nhẹ:
"Muội cứ đi làm việc đi, lúc nào rảnh thì lại đến chơi."
Nhìn Lâm Pha Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880285/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.