Trong tấm màn trắng, Nộ Ninh nghiến chặt răng đẩy Yên Tĩnh Phong ra. Dù sức lực của nàng không bằng Yên Tĩnh Phong, nhưng ít nhất nàng vẫn có thể giữ vững trong một lúc.
Yên Tĩnh Phong có vẻ rất thích dáng vẻ "từ chối" của Nộ Ninh, đôi mắt đỏ của nàng nhìn chằm chằm vào Nộ Ninh, tràn đầy vẻ thích thú.
"Nộ Ninh..."
Yên Tĩnh Phong nhẹ nhàng thì thầm, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Nộ Ninh, giọng nói ngọt ngào như dính lấy: "Nộ Ninh..."
Nộ Ninh cảm thấy nổi da gà toàn thân, mỗi lần Yên Tĩnh Phong gọi tên nàng đều khiến sống lưng nàng tê dại, mặt nàng đỏ bừng, thì thầm mắng: "Đừng gọi tôi như vậy."
Nghĩ lại quãng thời gian hai người ở bên nhau, Nộ Ninh thật sự không biết từ khi nào Yên Tĩnh Phong lại yêu mình.
Là từ Thất Dương Môn sao? Hay là khi xuống núi?
Hay là từ rất lâu trước đây mà mình không nhận ra?
Nộ Ninh không hiểu mình đã làm gì khiến Yên Tĩnh Phong "yêu" mình đến vậy, nhưng nàng biết rõ, dù lý do gì thì cũng không thể là lý do để nàng ta có thể hành động như vậy với mình.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ của Yên Tĩnh Phong, Nộ Ninh lại cảm thấy cả người mình như bị siêu vẹo.
Nhìn Yên Tĩnh Phong cúi xuống, Nộ Ninh bất lực nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được cơ thể Yên Tĩnh Phong nóng bỏng, làm nàng cảm thấy làn da mình như bị k*ch th*ch.
Nộ Ninh nghiến răng, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng, mở mắt ra, dùng chân đá mạnh vào sườn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880250/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.