Vào ban đêm, Thất Dương Môn gần như không có ai, A Uẩn lúc này đang giúp đồng môn cứu chữa một nhóm bệnh nhân mới được đưa đến.
Trong phòng bệnh, tiếng r*n r* đau đớn vang lên, A Uẩn từ trong chiếc hộp mang theo lấy ra một con rắn hổ mang bạc, con rắn nhè nhẹ thè lưỡi, nhìn vào A Uẩn.
"Nhỏ bạc ngoan." A Uẩn đặt con rắn lên chân một bệnh nhân, nói với nó: "Cứ trông cậy vào ngươi, cố lên nhé!"
Con rắn thè lưỡi, thân thể trơn bóng cuộn quanh chân người bệnh, sau đó tìm đúng vị trí và cắn mạnh!
"Á!!!!"
Bệnh nhân kêu lên thảm thiết: "Rắn! Tại sao lại có rắn!!! Á á á á á nó đang cắn tôi!!!"
A Uẩn lấy tay bịt miệng người bệnh, nói: "Đừng động đậy, đừng động đậy, đang chữa trị cho ngươi, sao lại kêu lên thế?"
Một người phụ nữ cao lớn bên cạnh nhìn con rắn, nói với A Uẩn: "Đừng bịt miệng nữa, dùng thuốc mê làm ngất đi không phải tốt hơn sao, tránh cho người ta ngày nào cũng kêu."
Một người khác nói: "Thuốc mê sắp hết rồi, những người bị thương nhẹ thì không cần, để dành cho những người cần thiết hơn."
Bệnh nhân sợ hãi nói: "Tôi cần, tôi cần, cho tôi chút thuốc mê đi!"
A Uẩn không vui nói: "Người như ngươi thật vô lương tâm, tiểu bạc nhà ta vất vả giúp ngươi giải độc mà ngươi lại nói như vậy."
Bệnh nhân sắc mặt khó coi nói: "Nó, nó, nó, nó cắn tôi!"
"Chúng ta dùng phù chú để chữa bệnh cứu người là như thế này, nếu ngươi không chịu được thì tự đánh ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880217/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.