Ba người gọi Vinh Viện Kiệt từ phòng đệ tử ra, cả ba cùng bàn bạc một chút, vì trời vẫn còn sớm, họ quyết định xuống núi đi dạo một vòng rồi mới quay lại.
Cả ba người cưỡi kiếm rất nhanh, chỉ một lúc đã đến được Chung Quang trấn dưới chân núi. Đêm qua vừa mới kết thúc lễ đèn, hôm nay có vẻ như lại có một buổi lễ khác, vì thế trên phố người qua lại rất đông đúc, rất nhộn nhịp.
Vấn Phù giống như một chú chim nhỏ vui vẻ, chạy tới chạy lui khắp nơi, không lâu sau đã ôm đầy một đống đồ quay lại.
Yên Tĩnh Phong ngồi trong một quán trà nhìn thấy Vinh Viện Kiệt đang xót xa ôm lấy ví tiền của mình, không nhịn được cười nói: "Sư đệ, ngươi đừng quá chiều chuộng Vấn Phù, nàng ta mua đồ không biết dừng, chiều chuộng quá cũng không tốt đâu."
Vinh Viện Kiệt chưa kịp nói gì, Vấn Phù đã không vui lên tiếng.
"Sư tỷ, tỷ không biết đâu." Vấn Phù chỉ vào sư huynh của mình nói: "Ta tiêu tiền của hắn là để bảo vệ hắn đó."
Yên Tĩnh Phong nhấp một ngụm trà: "Lại nói bậy."
"Không phải bậy đâu." Vấn Phù vừa bóc quýt vừa nói: "Nếu không phải ta nhiều lần cứu hắn, giờ này sư huynh đã sớm vào mồ từ lâu rồi."
Yên Tĩnh Phong liếc nhìn nàng: "Nói chuyện với sư huynh như thế à?"
Vấn Phù cười nói: "Sư phụ không có ở đây, sao phải nghiêm túc quá vậy, mà ta cũng đâu có nói sai."
Nói xong, Vấn Phù quay sang hỏi Vinh Viện Kiệt: "Sư huynh, có phải không, ta đã cứu huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880187/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.