Sau khi câu này được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Chỉ có hai người không ngây người đó là Nộ Ninh và Yên Tĩnh Phong.
Sái Tân Tuyết vẫn đang rót trà, vừa nghe thấy câu này thì sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng quay đầu nhìn về phía nam tử dung mạo tuấn tú: "Quách Văn trưởng lão, đồ đệ của ngài nói vậy là có ý gì?"
Người bị gọi là Quách Văn trưởng lão cũng sửng sốt, hắn quay lại nhìn đệ tử nữ của mình, vừa định nổi giận thì đã bị hai vị sư huynh kéo về phía sau, vội vàng xin lỗi: "Sư phụ, sư muội của ta tính tình nóng nảy, miệng không biết giữ lời, mong ngài đừng trách mắng!"
"Miệng không biết giữ lời?" Sái Tân Tuyết đứng dậy, nói: "Ta thấy là cố ý làm vậy thì đúng hơn?"
Nàng quay đầu nhìn nam tử: "Đệ tử của Thái Dương Môn các ngươi được dạy dỗ thế sao? Không những không có phép tắc, lại còn dám ăn nói vô lễ, chỉ vào trưởng lão của Quân Sơn Cung mà mắng là vô liêm sỉ? Quả thật là giáo dưỡng tốt đấy."
"Cái gì?" Nữ tu kia ngạc nhiên nhìn Nộ Ninh, "Người này là, là..."
"Im miệng!"
Quách Văn trưởng lão quát lớn: "Còn không mau cút ra ngoài!"
Thấy sư phụ nổi giận, hai sư huynh lập tức kéo sư muội ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
"Thật sự rất xin lỗi." Quách Văn trưởng lão sắc mặt cũng khó coi, hắn nói với Sái Tân Tuyết: "Là do ta quản lý đệ tử không nghiêm, mới xảy ra chuyện ngượng ngùng thế này, mong Sái cung chủ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880183/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.