Yên Tĩnh Phong nhìn vào khóe mắt đỏ của Nộ Ninh, khẽ hỏi: "Sư phụ, người...?"
Nộ Ninh quay đầu lại: "Ta không sao, Tĩnh Phong, con ngồi xuống đây."
Yên Tĩnh Phong: "..."
Khi Yên Tĩnh Phong đặt hộp điểm tâm lên bàn đá, nàng ngồi xuống đối diện với Nộ Ninh, ngẩng đầu lên nhìn nàng một lúc lâu, rồi hỏi: "Sư phụ có gì căn dặn?"
"Ta..."
Nộ Ninh mím môi, muốn nói lại thôi. Từ tối qua đến giờ, nàng đã ngồi một mình cả đêm, đôi khi nhớ lại chuyện mình tu luyện cùng sư phụ lúc còn nhỏ, đôi khi lại nhớ về biến cố thảm khốc ở Khai Nguyên, đôi khi lại nhớ về những ngày tháng Yên Tĩnh Phong vừa mới nhập môn.
Nàng liếc nhìn nữ tử ngồi đối diện mình, Yên Tĩnh Phong năm nay đã hai mươi tuổi, đã hơn ba năm kể từ khi đến Quân Sơn Cung.
Trong ba năm này, hai người sống bên nhau mỗi ngày, Yên Tĩnh Phong luôn là một đệ tử hiểu tự học, Nộ Ninh cũng không dạy nàng quá nhiều. Mới đầu, Yên Tĩnh Phong suốt ngày đắm mình trong Thư các, có khi cả ngày chỉ ngồi đó, mãi đến gần nửa đêm mới rời đi.
Lúc ấy, Yên Tĩnh Phong tu vi còn thấp, thậm chí không đủ tư cách nhập môn của đệ tử Quân Sơn Cung, ngày ngày cố gắng học mà cuối cùng vẫn không có chút tiến triển nào về công lực.
Nộ Ninh đã thấy hết những điều đó, nhưng tu vi là do bản thân mình tu luyện, người ngoài không thể giúp gì được.
Các đệ tử Quân Sơn Cung khi mới bắt đầu tu luyện không có phép luyện đan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-mang-thai-con-cua-ai/4880180/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.