Edit: susublue
Sau khi dẫn A Sửu ra khỏi thanh lâu, đi đến một góc yên tĩnh, Đoạn Thần mới buông lỏng tay A Sửu ra, lạnh lẽo nhìn nàng, không nói một lời.
Dọc theo đường A Sửu luôn miệng nói không ngừng, liên tục kể những chuyện xảy ra khi nàng và Đoạn Thần lạc nhau. Không biết vì sao lại đột nhiên dừng lại, A Sửu đang muốn hỏi, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện ánh mắt Đoạn Thần nhìn nàng lạnh như băng khiến A Sửu lập tức bất an. Không biết mình đã làm sai điều gì, A Sửu kéo ống tay áo Đoạn Thần, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?"
Đoạn Thần im lặng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào A Sửu.
A Sửu thấy vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, theo bản năng nghĩ mình đã làm sai điều gì nên khiến sư phụ mất hứng. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, A Sửu lại nói: "Sư phụ, lúc ấy ta thật sự chỉ muốn đi rửa tay, không có làm gì cả. Vừa rời khỏi sư phụ là liền bị gió thổi đi. Chuyện này không thể trách ta, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị lạc mất sư phụ.” Dứt lời, A Sửu cảm thấy mình rất uất ức.
Thấy A Sửu không nhận ra mình đã làm sai lầm, Đoạn Thần lại càng bất mãn, tiếp tục nhìn chằm chằm A Sửu, im lặng không lên tiếng.
Thấy Đoạn Thần không có phản ứng, A Sửu nghĩ: Chẳng lẽ nàng nói sai rồi? Nguyên nhân sư phụ tức giận không phải là cái này? Vậy là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ma-quan-do-de-thuong-than/647347/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.