Edit: susublue
Ban đêm ở nhân gian không yên tĩnh như Ma giới, những âm thanh sột soạt khiến ban đêm không quá buồn tẻ. A Sửu nhu thuận cầm hoa đăng đi theo sau lưng Tô Ngọc và A Cửu, nhìn kỹ đường dưới chân, sợ vấp phải đá sẽ té ngã.
Cho đến khi xuống dưới chân núi, thấy được một chút ánh nến yếu ớt, A Sửu mới thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. Nỗi sợ trong lòng giảm bớt, lá gan của A Sửu cũng lớn hơn. Bảo trì khoảng cách nhất định với hai người bên cạnh rồi lên tiếng hỏi: “ Nơi này cách đường cái còn lâu?"
Tô Ngọc không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, không trả lời A Sửu.
Thấy công tử nhà mình không muốn lên tiếng trả lời thì tất nhiên A Cửu cũng sẽ không mở miệng nói chuyện với A Sửu.
Tô Ngọc đang đi ở phía trước thì đột nhiên ho khan. A Cửu thấy thế thì lập tức đi lên đỡ Tô Ngọc. Thuộc hạ của Tô Ngọc cũng vươn tay mò vào trong áo hắn, lấy một cái bình nhỏ ra. Mở nắp bình đổ hai viên thuốc gì đó ra rồi đút vào miệng Tô Ngọc.
A Sửu không biết hai nam nhân bọn họ đang làm cái gì, hiếu kỳ để sát hoa đăng lại gần. Dưới ánh nến chiếu rọi, dienxdafn;lee#quysdo0n A Sửu phát hiện đây là nam tử mà nàng đã nhận lầm là Đoạn Thần, vẻ mặt tái nhợt, môi rướm máu, trông cực kỳ yếu ớt.
"Ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên trở nên như vậy?" A Sửu hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-ma-quan-do-de-thuong-than/647337/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.