Dạ Minh Châu phát raánh sáng u ám soi khắp mật thất, vào ngày mùa hè ấm áp, nơi này lại tảnmát ra một cỗ hơi thở ảm đạm. Ta ngồi trên ghế gỗ lim, hai tay bị tróitrặt phía sau lưng ghế, hai chân bị mở rộng hết cỡ, hai đùi trái phảiđều bị cột vào ghế dựa phía dưới.
“Biết sai ở đâu sao?” Nam nhântrước mắt vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta, trong mắt lại ẩn chứa lửa giận phừng phừng. Ta không nói chuyện, tựa đầu hướng về một bên. “Trả lời ta!” Bàn tay to hung hăng siết chặt cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào hắn. Ta nhắmmắt lại, mặc hắn đem mặt siết đến sinh đau.
“Tốt, có cốt khí.”Tam ca thả tay ra, đứng thẳng dậy, “Ngươi có phải cảm thấy ta không nỡxuống tay với ngươi, cho nên lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến giớihạn cuối cùng của ta.”
“Là ngươi bức ta.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn,nói, “Đây là phủ công chúa , ngươi, những hành động ngươi đã làm… Cònkhông biết xấu hổ nói ta khiêu chiến ngươi, không thấy nực cười sao?”
“Ba!” Hắn vung mạnh tay, đánh một cái khiến mặt ta nghiêng sang một bên, mộtcỗ chất lỏng sánh đặc theo khóe miệng chậm rãi chảy ra. Hắn lần nữa bópchặt má, cúi đầu dùng con ngươi sâu thẳm gắt gao nhiếp trụ ta, “Cái tátnày nói cho ngươi biết, hiện tại nên nghe ai.”
Ta hất cằm, nói,“Ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể…” “Ba!” Lại một bạt tai hung hăngtừ một hướng khác vỗ xuống trên mặt, trong đầu đều là tiếng ong ong,“Cái tát này là dạy ngươi, nên nói chuyện với ta như thế nào.” Dừng mộtchút, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-khong-can-a/1539432/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.